Lajosne Koroknyai, 68 tuổi
Cộng đồng Veszprem, Hungary
Tháng 11 năm 2013
BÁO CÁO CHỮA LÀNH UNG THƯ THANH QUẢN
- Bệnh sử
Tháng 5 năm 2001, tôi được phẫu thuật bỏ khối u ở dây thanh quản. Bác sĩ phẫu thuật nói rằng, khối u có khuynh hướng sẽ trở lại. Tôi cũng dự đoán như vậy. Vào tháng 9 năm 2007, điều đó thực sự xảy ra. Tôi bị mất tiếng một lần nữa. Ngày phẫu thuật đã được chỉ định. Nhưng sau một cuộc đấu tranh tinh thần, tôi quyết định từ chối phẫu thuật và cố giải quyết vấn đề bằng những phương pháp chữa bệnh từ thiên nhiên. Tôi áp dụng liệu pháp 42 ngày uống nước rau quả theo Breuss, tẩy rửa, dùng thực phẩm bổ sung, giữ một chế độ ăn lành mạnh, mát xa gan bàn chân, và áp dụng phương pháp tên là “Germanische Neue Medizin”. Nhưng không cách nào có tác dụng. Tôi phát âm ngày càng khó khăn hơn và bị ho liên tục.
Tôi thấy rất tiếc khi phải bỏ lớp yoga vì giọng tôi trở nên hầu như không thể nghe thấy. Tôi luôn tham dự những chuyến đi bộ leo núi với chồng vào cuối tuần, nhưng giờ cũng không thể tiếp tục thú vui này vì áp lực trên ngực và sự khó thở mà tôi phải chịu. Điều làm tôi đau lòng nhất, là tôi không thể hát và chơi cùng đứa cháu nội hai tuổi được nữa.
Tháng 12 năm 2009, 2 năm sau khi từ chối phẫu thuật, tình trạng của tôi trở nên tồi tệ hơn. Tháng 12, tôi lên cơn sốt và ho liên tục cả ngày lẫn đêm. Ban ngày, tôi chỉ có thể nằm trên giường vì tôi rất yếu bởi cơn sốt và ho. Tôi từ chối sự giúp đỡ của bác sỹ cũng như thuốc, và chỉ uống trà thảo dược. Dần dần tôi cũng hồi phục, nhưng thân nhiệt của tôi tăng cao lên trong nhiều tháng, và tôi sụt mất 6 cân.
Tháng 4 năm 2010, tôi đến Viện Ung thư Quốc gia để lấy mẫu sinh thiết. Kết quả cho thấy ung thư thanh quản ác tính. Bác sỹ trưởng đưa ra phương pháp xạ trị và hứa hẹn 50% cơ hội lành bệnh. Nếu xạ trị không có tác dụng, tôi sẽ phải phẫu thuật. May mắn là tôi có 12 ngày để đưa ra quyết định. 12 ngày này thật kinh khủng với tôi.
Tôi không muốn lại phải chứng kiến con người đối mặt với ung thư, nhìn thấy cái chết đang cận kề trong con mất bất lực và tuyệt vọng. Tôi đã trải qua điều này vào tháng 5 năm 2005, khi phẫu thuật u vú ác tính. Khi nhìn sự đau khổ, nỗi sợ hãi trong mắt những người bệnh, cuộc chiến vì sự sống vô vọng của họ, và thường là sự đầu hàng thất bại, tôi tự hứa với chính mình sẽ không bao giờ làm như vậy nữa. Lời hứa này có lẽ khiến tôi đủ mạnh mẽ để nói “Không”.
Bác sỹ chuyên môn đã rất lo lắng về quyết định của tôi, khi ông nhận thấy tôi đang tự đấu tranh với chính mình. Ông hỏi những điều thế này: “Bà có biết mình đang làm gì không? Bà đang từ bỏ cơ hội sống duy nhất đấy. Tôi xin bà hãy nắm lấy cơ hội này!” Tôi chỉ trả lời đơn giản: “Không”. “Bà có hiểu đường mở giữa hai dây thanh quản quá nhỏ, và việc và vẫn có thể thở đã là một điều kỳ diệu lớn rồi hay không? Vào lúc nào đó, bà sẽ tỉnh giấc giữa đêm vì khó thở, và cổ họng sẽ phải bị cắt”. Khi nhớ lại, tôi không biết làm thế nào tôi có thể lắng nghe những lời nói kinh khủng này một cách bình tĩnh và yên lặng như vậy được, nhưng tôi rất chắc chắn về quyết định của mình và trả lời: “Tôi thà chết còn hơn là được chữa trị bằng bất cứ liệu pháp nào”. Bác sỹ trả lời: “Bà nghĩ việc chết ngạt là một cái chết dễ dàng ư?”
Sau đó, tôi thường thắc mắc chết sẽ như thế nào. Tôi cầu nguyện Thượng đế hãy mang tôi đi mỗi khi gia đình tôi đi vắng, vì tôi biết việc nhìn tôi vật lộn giữa sự sống và cái chết đối với họ thật đau khổ. Những suy nghĩ tuyệt vọng này càng ngày càng tàn phá sức khỏe của tôi. Tôi không muốn ở bên cạnh bất kỳ ai. Chồng tôi giúp tôi làm việc nhà, còn tôi chỉ muốn nằm trên giường cả ngày. Phản ứng của tôi trở nên rất đau đớn, nhất là khi có ai có hỏi tôi điều gì và chờ đợi câu trả lời. Người cha 93 tuổi của tôi cũng không còn có thể hiểu được những từ tôi nói nữa. Tôi hầu như chỉ có thể thì thào. Lòng thương, tình yêu vô hạn và sự ủng hộ của gia đình là điều giúp tôi tiếp tục sống.
Tháng 9 năm 2010, 3 năm sau buổi kiểm tra y tế đầu tiên, tôi đến chỗ một bác sỹ, người đã đưa một đề nghị nâng cơ hội lành bệnh của tôi lên 60%. Tôi sẽ phải uống thuốc ông kê trong nửa năm, và chi phí cho nó là 1 triệu đồng forint. Tôi cảm thấy thật là một điều xúc phạm và vô lý khi lợi dụng kiếm tiền từ những người bệnh đang chiến đấu vì sự sống của họ.
Sau đó, tôi đến một bác sỹ khác. Ông chẩn đoán rằng năng lượng của tôi còn lại rất ít, và tôi đang đến gần với cái chết. Ông nhanh chóng nói thêm rằng điều kỳ diệu luôn luôn có thể xảy ra. Lúc đó, một ý nghĩ dấy lên trong tôi với một sức mạnh mà tôi đã có thể cất lời nói bằng niềm tin mạnh mẽ: “Tôi biết tôi sẽ khỏe mạnh trở lại!” Tôi đến gặp ông để trị liệu 5 lần. Nó khiến năng lượng trong cơ thể tôi mạnh mẽ hơn.
2. Tôi đã đến với lời dạy như thế nào?
Tôi biết đến lời dạy của Bruno Groening khoảng 15 năm trước, năm 1997, ở Balatonfured. Tôi đến giờ sinh hoạt động đồng 3 lần, nhưng sự hiểu biết của tôi về lời dạy rất hạn chế và tôi đã không đến họp nữa. Năm 2010, người dẫn dắt cộng đồng trước đã cho tôi biết rằng bây giờ đã có một cộng đồng ở Veszprem. Ngày 20 tháng 12 năm 2010, điều kỳ diệu đã đến với tôi và tôi đã được trải nghiệm nó nhờ phim tài liệu về Bruno Groning.
3. Sự lành bệnh
Sau khi xem phim tài liệu, tôi đã gạt bỏ tất cả các phương pháp chữa bệnh phức tạp tôi áp dụng từ trước đến giờ, và để suy nghĩ của mình chỉ xoay quanh những lời dạy của Bruno Groening. Tôi rất hồi hộp về việc liệu mình có thể nghe được điều gì đó về lời dạy của ông hay không. Ban đầu tôi cảm thấy rất khó chịu sau mỗi giờ sinh hoạt cộng đồng. Tôi thấy tim đập rất mạnh và khó thở cùng cơn đau ở cơ hoành và bụng. Tôi cảm thấy ngực mình như thể bị xé ra làm đôi. Cơ hoành không thể giãn nở khi thở khiến tôi thấy rất khó khăn để thở sâu. Hơn nữa, tôi còn luôn ướt đẫm mồ hôi vào sáng dậy. Ban đầu, ý nghĩ bị ngạt thở khiến tôi thấy sợ hãi. Nhưng không lâu sau đó, tôi biết và chấp nhận đó là Regelungen đang xảy ra để tôi có thể lành bệnh. Những cơn đau và khó thở trở nên đỡ hơn và càng ngày càng ít đi cho đến khi không còn nữa. Chỉ còn khả năng phát âm của tôi là vẫn chưa quay lại.
Ngày 29 tháng 4 năm 2011, tôi tham dự một buổi giảng kiến thức của một bác sỹ ở Ajka. Trong suốt buổi, tôi cảm thấy Heilstrom chạy dọc cơ thể mạnh nhất từ trước tới giờ. Sau đó, tôi bị sốt 38 độ, toàn thân đau nhức, chóng mặt, thấy lạnh và không thể đứng vững nữa. Từ thứ 7 cho đến thứ sáu tuần sau, tôi ho liên tục. Gia đình tôi muốn gọi bác sỹ. Họ không tin đó là những dấu hiệu của Regelungen. Vào thứ năm tuần sau nữa, tôi vui sướng nhận ra giọng nói của tôi ngày càng rõ ràng hơn. Tôi đã có thể gọi điện và cha tôi cũng có thể hiểu tôi nói gì.
Một điều thực sự gây cản trở cho sự lành bệnh của tôi, đó là tôi không thể loại bỏ ý nghĩ về bệnh tật. Bất cứ khi nào cất tiếng nói, và nghe giọng nói khàn đặc của mình, tôi lại bắt đầu nghĩ đến căn bệnh. Đó là lý do tại sao tôi bắt đầu dành hết thời gian cho những lời dạy của Bruno Groning. Bằng việc học hỏi nhiều hơn, tôi đã nhận ra những suy nghĩ của mình tồi tệ như thế nào trong những ngày tháng không thể nói. Tôi học cách sử dụng máy vi tính. Rồi tôi viết và viết với lòng nhiệt huyết về những lời dạy của Bruno Groening. Bằng việc làm này, mối liên hệ của tôi đối với bệnh tật đã không còn nữa và giọng nói của tôi càng ngày càng trở nên rõ rệt. Cả sức khỏe và tâm hồn của tôi đều trở nên tốt đẹp và lành mạnh hơn. Tôi nhận ra sai lầm đã dẫn đến việc tôi tự làm tổn thương bản thân và dẫn đến bệnh tật.
Từ khoảnh khắc đầu tiên tôi luôn cảm thấy đau mỗi lần Einstellen, nhưng cơn đau không ở họng mà ở các khớp xương. Tôi thấy đau ở xương sườn và bàn chân, xương quay đòn, hàm, xương sống và cả xương sọ. Mỗi lần einstellen, tôi lại cảm thấy tác động của Heilstrom ở mỗi xương khác nhau. Cơn đau xương liên tục này kéo dài đến mùa xuân năm 2012, rồi cuối cùng tôi cảm thấy dòng năng lượng Thượng đê chảy trong cổ họng. Đó là một cảm giác tuyệt vời khi tôi đến gần với sự lành bệnh hoàn toàn.
Ngày 12 tháng 8 năm 2012, tôi tham dự hành trình Herzerl trong tuần lễ đi bộ leo núi ở Filzmoos, nơi tôi có thể cảm nhận sự ban tặng của Thượng đế trong cơ thể và tâm hồn mình. Chúng tôi đứng thành vòng tròn, và Heilstrom đi vào cơ thể tôi mạnh đến mức tôi bắt đầu run lên. Đó là một lực đẩy lớn từ bên trong. Sau đó, một quá trình tẩy rửa bắt đầu diễn ra trong cơ thể tôi. Trong suốt 2 hành trình, tôi khóc vì sự biết ơn. Ở hành trình tiếp theo, tôi phải đi tiểu cứ 30 phút một lần. Rồi những vết thương dầy xuất hiện xung quanh miệng tôi. Dưới hai đầu gối và trên đùi, những vết màu xanh lớn xuất hiện. Phổi tôi đau như cháy lên và tôi vui sướng khi cuối cùng đã cảm thấy đau ở cổ họng. Tôi không thể ăn uống trong cả ngày hôm đó. Nguồn năng lượng chữa bệnh mà tôi được trải nghiệm trong hành trình ở Herzerl tiếp tục tác động trong cơ thể tôi trong 3 tuần sau đó, cảm giác không dễ chịu gì nhưng tôi vẫn rất vui mừng và biết ơn, vì tôi biết quá trình lành bệnh cửa tôi sắp kết thúc và có kết quả. Thật tuyệt vời khi tôi lại có thể cười đùa và nói chuyện lại sau 5 năm. Tôi lấy lại được cuộc sống vui vẻ của mình, và trái tim tôi đầy ắp tình yêu thương.
Trái tim tôi trước kia bị khóa chặt bởi cuộc đấu tranh với bệnh tật, nó đã từng nguội lạnh và sắt đá. Nhưng tình yêu thương và sự ban tặng của Thượng đế đã sưởi ấm nó trở lại, và trái tim tôi lại được rộng mở. Sự sợ hãi và đau khổ được thay thế bởi cảm giác ấm áp, rằng Thượng đế đang ở bên tôi, luôn luôn bên trong tôi và tôi có thể tin tưởng và dựa vào Người.
Ngày 9 tháng 11 năm 2012, ba tháng sau hành trình ở Herzerl trong chuyến đi bộ leo núi ở Filzmoos, tôi đến gặp bác sỹ chuyên môn một lần nữa. Vì ông không gặp tôi trong 2 năm, nên ông nhìn tôi và hỏi: “Làm sao bà vẫn còn sống đến giờ? Tôi nghĩ bà đã qua đời rồi!” Ông kiểm tra cổ họng tôi và hỏi: “Nếu như không phải chính tai tôi nghe và chính mắt tôi nhìn thấy, thì tôi cũng không thể nào tin là điều này có thật.” Ông muốn tôi kể lại việc tôi đã được lành bệnh như thế nào. Ông đón nhận lời dạy của Bruno Groening với một ấn tượng mạnh và sự thích thú. Tôi cũng có thể kể cho Viện trưởng Viện Ung thư về sự lành bệnh của mình. Ông đặc biệt hứng thú với cách chữa bệnh này. Ông nói đang có rất nhiều người ở đây cũng đang cần được giúp đỡ.
Các bạn thân mến, tôi xin các bạn hãy đừng chỉ hi vọng vào sự lành bệnh, chỉ như vậy không đủ. Hãy tin tưởng vào nó! Đầu tiên hãy tin tưởng vào bản thân để bạn có được sức khỏe, tình yêu và sự hài hòa. Tin tưởng vào lòng từ bi và tình yêu vô hạn của Thượng đế, và sức mạnh chữa bệnh của Người. Tin tưởng vào lời dạy của Bruno Groening và biến nó thành hiện thực bằng việc hành động theo đó.
Tôi rất biết ơn Cha Thượng đế vì đã gửi Bruno Groening đến với chúng ta. Tôi biết ơn Bruno Groening, vì ông đã để lại cho ta quy luật tồn tại, nhờ đó chúng ta không những có lại được sức khỏe mà cả sự vị tha, tình yêu thuần khiết, và lòng tốt, và những điều này cũng chính là thượng đế.
Lời bình của y học:
Bà Koroknyai hoàn toàn được chẩn đoán ung thư thanh quản sau khi lấy mẫu mô. Sự lành bệnh mà không cần đến phẫu thuật và xạ trị là điều không thể giải thích được. Không nghi ngờ gì, đó chắc chắn là nhờ việc tiếp nhận Heilstrom và theo lời dạy của Bruno Groening.
Sự thuyên giảm tự nhiên của ca bệnh ung thư thanh quản không được chữa trì là hoàn toàn nằm ngoài dự tính và không thể lý giải. Sự lành bệnh hoàn toàn từ ung thư thanh quán mà không cần đến hóa trị liệu, xạ trị, hay ít nhất là phẫu thuật, là điều nằm ngoài tầm hiểu biết của y học hiện đại ngày nay.
Tiến sĩ y học J. Varga